bc

Hôn Nhân Danh Giá

book_age16+
2.4K
FOLLOW
16.2K
READ
powerful
CEO
city
like
intro-logo
Blurb

Anh từng nói cô là một người vì ham danh lợi nên mới tiếp cận anh. Cuộc hôn nhân của hai người chỉ là sự trao đổi giữa tiền bạc và lợi ích.

Anh từng nói sẽ cho cô sống không bằng chết nhưng rồi bất giác từ lúc nào sự dịu dàng của cô đã cảm hóa bản tính tàn bạo trong anh. Khiến anh nhận ra trên thế giới này vẫn còn tình yêu tồn tại.

"Lục Kiến Hàn, anh nghĩ tình yêu như thế nào là đáng thương nhất?"

"Hai người yêu nhau không đến được với nhau."

"Còn em cho rằng, tình yêu đau khổ nhất chính là cách biệt âm dương."

Diệp Sơ Hạ lấy tay che đôi mắt anh, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

chap-preview
Free preview
Chương 1: Hôn lễ xa hoa
Thành phố A. Hôm nay ánh trăng trên bầu trời có vẻ rực rỡ hơn thường ngày. Kết hợp với cái se lạnh của thành phố A, dường như mọi thứ trở nên hòa hoãn đi rất nhiều. Nhưng đối với một cô gái, có lẽ nó chỉ là sự mở màn cho những chuỗi ngày không nhìn thấy ánh mặt trời của mình. Diệp Sơ Hạ thẩn thờ nhìn qua ô cửa sổ của tòa lâu đài danh cao vọng tộc, chiếc váy cưới trắng tinh trên người càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp của cô. Từng mũi kim, sợi chỉ đều tỉ mỉ, khéo léo, không tìm ra một vết xướt, giá trị của nó chắc cũng hẳn phải là một con số trên trời. Diệp Sơ Hạ cảm nhận được sức nặng vô hình của trọng trách đang treo trên người mình. Chỉ là trên khuôn mặt của người con gái ấy lại không có vẻ gì vui mừng giống như mình sắp trở thành cô dâu vậy. Nói ra thật nực cười, ngay cả người chồng sắp cưới của cô, số lần gặp mặt cũng phải đếm trên đầu ngón tay. 7 giờ tối, trên dưới nhà họ Lục bắt đầu khẩn trương. Khách khứa đã đến đông đủ, hôn lễ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn thiếu một nhân vật chính đó là chú rể của buổi tiệc. Phương Thanh Hoa ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt rất kém nhìn con trai và con dâu mình. “Hai đứa con không biết dạy con của mình sao? Ngay cả hôn lễ của mình cũng không thèm quan tâm?” Lục Kiến Đình thở dài, chỉ còn cách vuốt ve cho mẹ mình đỡ giận. Ông cũng không còn cách nào khác, chỉ biết liên tục an ủi bà. Thẩm Mạn Nguyệt cũng lo lắng, danh tiếng nhà họ Lục lớn như vậy, bà không thể làm mất mặt mọi người được. Đang lo lắng, đi đi lại lại, đôi mắt của Thẩm Mạn Nguyệt nhìn về phía cửa lộ vẻ vui mừng. “Nó về rồi.” Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đi về phía này. Anh mặc một bộ tây trang đen, vạt áo khá nhăn nhúm, bước chân hơi lảo đảo giống như vừa uống say về. “Tạ ơn trời.” Thẩm Mạn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đứa con trai mặt lạnh mày nhạt này chịu về là bà đã vui mừng rồi. Lục Kiến Hàn ngồi xuống sô pha, xoa xoa mi tâm của mình đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Thì ra hôm nay là ngày cưới của anh, nến hoa đỏ thẫm khắp nơi đến điều này anh cũng quên mất. Lục Kiến Hàn cười lạnh, từng bước từng bước đến thăm cô dâu của mình. 7 giờ 30, Lục Kiến Hàn khoát tay Diệp Sơ Hạ từ từ đi đến bậc thang cao nhất. Bên dưới mọi người ai nấy đều chúc phúc cho đôi kim đồng ngọc nữ, hoa hồng lãng mạn được trang trí vô cùng xa hoa, đúng với bản chất của người có tiền. Diệp Sơ Hạ chần chừ bước đi, đột nhiên một giọng nói rất lạnh, rất khẽ vang lên bên tai cô. “Hôm nay là đám cưới của chúng ta. Cô không vui sao, cô dâu của tôi?” Cô run rẩy, khẩn trương bước nhanh hơn nhưng vì chiếc váy cưới quá nặng Diệp Sơ Hạ loạng choạng ngã nhào xuống đất. Mọi thứ như ngừng lại, tiếng hò reo bên dưới trở thành hốt hoảng, ngay cả sắc mặt của người nhà họ Lục cũng không khá là bao. Chỉ có Diệp Sơ Hạ hiểu rõ lòng mình nhất, cô đang bình tĩnh đến nhường nào. Giây phút cô ngã xuống ấy, Lục Kiến Hàn hoàn toàn có thể đưa tay ra để đỡ cô nhưng anh ta đã không chọn làm vậy. Vì anh ta muốn cô bẻ mặt trước mọi người. Diệp Sơ Hạ lạnh nhạt từ từ đứng dậy, một lần nữa chỉ còn lại sự xa cách. Vốn dĩ cô còn chút hy vọng mình và Lục Kiến Hàn là hai người xa lạ, không ai can thiệp vào chuyện của ai. Nhưng có lẽ không thể, bọn họ bây giờ, còn khó coi hơn là kẻ thù. Không niềm vui, không phải người mình yêu thương, hôn lễ của Diệp Sơ Hạ trôi qua như thế. Cô nhìn về phía dưới, hàng ghế của bố mẹ mình, nở nụ cười. Bố mẹ yên tâm, con sẽ hạnh phúc. Diệp Bách Tùng và Ngô Giai nhìn đứa con gái duy nhất của mình gã đi, nước mắt không kìm được rơi như mưa. Khoảnh khắc trao nhẫn, Lục Kiến Hàn càng bực bội hơn bao giờ hết, người ngoài cũng có thể nhận ra anh chỉ làm cho có lệ, động tác hết sức vội vàng. Diệp Sơ Hạ thì ngược lại, cô kiên nhẫn đeo hết chiếc nhẫn vừa vặn vào ngón áp út của anh mới buông tay mình ra. Mọi người bên dưới bắt đầu hò reo, chú rể phải trao cho cô dâu một nụ hôn. Lục Kiến Hàn nhếch môi, gỡ mạn che mặt của Diệp Sơ Hạ ra, cúi đầu hôn lên môi cô. Thật ra, đó chỉ là một màn giả vờ để qua mắt mọi người. Lục Kiến Hàn lợi dụng thân mình cao lớn, chọn một góc mờ ám nhất để đánh lừa. Bàn tay anh ghì chặt đầu Diệp Sơ Hạ như muốn bung ra. “Cô sẽ sống không yên với tôi đâu.” Người nhà họ Lục có quen biết rất rộng rãi, tiếp rượu đến giữa khuya Diệp Sơ Hạ mới được trở về phòng. Nhìn hai chân sưng phồng của mình, Diệp Sơ Hạ ảm đạm cô tìm trong ngăn kéo lấy một hộp thuốc cao xoa đều lên, như vậy ngày mai đi lại mới có thể không đau.

editor-pick
Dreame-Editor's pick

bc

Ngẩng mặt thấy nắng tháng ba

read
1K
bc

Theo đuổi vợ yêu: Tổng tài đừng làm phiền.

read
5.7K
bc

Đằng Nào Cũng Sẽ Ly Hôn

read
13.6K
bc

Thiên đường không lối thoát

read
1K
bc

TRẦN TỔNG, HÃY TRÁNH XA TÔI RA

read
12.6K
bc

Siêu Cao Thủ Của Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp

read
1K
bc

Mùa Linh Lan nở muộn

read
1K

Scan code to download app

download_iosApp Store
google icon
Google Play
Facebook